𝐍𝐞̂́𝐮 𝐩𝐡𝐨̂́ 𝐛𝐮𝐨̂̀𝐧 𝐯𝐞̂̀ 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐛𝐢𝐞̂̉𝐧 𝐜𝐮̀𝐧𝐠 𝐚𝐧𝐡

𝐁𝐢𝐞̂̉𝐧 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐱𝐚𝐧𝐡 𝐜𝐨́ 𝐦𝐮𝐨̂𝐧 𝐧𝐠𝐚̀𝐧 𝐜𝐨𝐧 𝐬𝐨́𝐧𝐠

𝐆𝐢𝐨́ 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐭𝐡𝐚̂̀𝐦 𝐧𝐡𝐮̛ 𝐭𝐡𝐚̆́𝐩 𝐥𝐞̂𝐧 𝐡𝐲 𝐯𝐨̣𝐧𝐠

𝐌𝐨̣𝐢 𝐧𝐨̂̃𝐢 𝐛𝐮𝐨̂̀𝐧 𝐞𝐦 𝐬𝐞̃ 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 𝐯𝐨̛𝐢 đ𝐢

 

Đường đời tấp nập và chật hẹp vô tình đẩy tôi vào guồng quay vội vã, chạy theo những danh vọng và định nghĩa “thành công”. Tôi dần trở thành con rối của chính mình. Bỗng một ngày, tất cả mọi sự cố gắng sụp đổ ngay trước mắt. Tôi trở về căn phòng tối, một góc nhỏ với ánh sáng heo hắt của chiếc điện thoại, bất lực nhìn cuộc sống màu hồng của cả thế giới. 

 

Nhưng bạn biết không? Chẳng có một song sắt nào giam cầm ta mãi. Tôi bắt đầu thoát ra khỏi bóng đêm đã chôn vùi bản thân bấy lâu nay bằng cách xách balo lên và đi. Đứng giữa đại dương mênh mông, bỗng chốc thấy lòng mình rộng ra. Trong vòng trời bao la ấy, đôi mắt xa xăm cùng trái tim ấm nóng nơi lồng ngực, cảm nhận từng chút một những vẻ đẹp yên bình đến kỳ lạ mà trước nay bản thân chưa từng được biết tới. Tiếng sóng rì rào, tiếng người rộn rã, gửi tặng tôi một động lực xua tan cả thảy mọi ưu phiền trong tâm đến mức, chẳng phân biệt nỗi LÒNG TA RỘNG HAY HỒN BIỂN XANH BIẾC nữa…

 

Để lại bình luận

Địa chỉ email của bạn sẽ được giữ kín